Chuyện Một Loài Hoa Dại
Chạm mặt
Cô cảm nhận máu trong người cô dồn lên hết trên đầu, hai tay cô khẽ run bần bật trên nắm cửa, duy nhất trong đầu cô chỉ thoáng một ý nghĩ: "chết rồi!"
Ông cười, nụ cười ma quái gàn gở, nụ cười mãn nguyện hài lòng với đôi bàn tay to lớn của ông, bất cứ nơi nào cô đi, bất cứ việc gì cô làm, không thể nào lọt qua kẽ tay của ông cả, và bàn tay của ông to đến nỗi có thể che cả cuộc đời cô.
Ông đẩy cô vào phòng, khi cô vẫn chưa hoàn hồn, ông đóng sầm cửa lại khi cô chưa kịp biết mình phải làm gì, nói gì, đầu óc cô căng ra trống rỗng, ông nắm lấy tóc cô quăng cô thẳng lên giường, từng cái tát giáng thẳng xuống mặt cô, từng lời đay nghiến nuốt chửng lấy cô. Trong tức thở, cô vùng vẫy giẩy đẩy người lên để thoát khỏi tay ông, nhưng ông ghì chặt cổ họng cô và cái thứ mà cô dùng để đem theo gọt trái cây cô để ra lúc chiều khi dọn hành lý, ông nghiêng chụp lấy.
Trong quay cuồng, cô đuối sức. Ông gào lên rằng cô đã thật sự sai lầm, cô thuộc về ông và chỉ có ông mới có thể cho cô những gì mà cô muốn, một khi ông không được thì chẳng ai trên đời nầy có được cái mà đã thuộc về ông. Ông Trời đã nói với ông rằng cô là của ông, cô không có quyền thay đổi điều đó.
Cô ráo hoảnh, trống không với thân hình tơi tả, cô cảm nhận được vị mặn và tanh mùi máu trên môi, cả đầu lưỡi và hơn hết cú đâm tàn bạo của ông dưới bụng cô đang sũng máu. Tấm ga giường loang lổ màu đỏ chói chang. Cô nén đau dịu giọng với ông rằng: cô biết cô đã sai rồi, cô yêu ông và cô chỉ muốn sống bên ông, nhưng cô biết những gì ông làm nên cô ghét ông lắm, vì vậy cô lấy chồng trả thù ông thôi, cô đâu có yêu chồng cô, và rằng cô khổ lắm. Cô sẽ theo ông về, cô xin ông tha thứ cho cô.
Bàn tay ông nới lỏng, ông buông cái thứ mà cô dùng gọt trái cây xuống nệm và ông khóc như một đứa trẻ...
Cô dịu dàng như người mẹ hiền hòa vỗ về đứa trẻ làm nư. Khi ông không để ý cô chụp lại cái thứ mà cô gọt trái cây ông vừa buông xuống bên cạnh. Cô quay ngược lại & với tất cả nỗi căm hờn mà cô đã dồn nén suốt mấy năm trời, cô nghĩ thà ông chết, nếu không kẻ đó sẽ là cô. Nên cô đâm thẳng vào ngực ông, rồi liên tiếp vào vai ông. Nhưng sức cô chỉ là con kiến so với con voi, ông tước lấy lại và tiếp tục giáng xuống mặt cô thô bạo những cái tát như trời giáng.
Nhưng cả ông và cô ai cũng sống, chỉ là tổn thương nhau từ thân xác đến tâm hồn! Cô rách nát lủi thủi, buộc phải theo ông đi xuống đất. Cô có nỗi hận thù, căm hờn đang nghẹn ứ ở cổ họng, nhưng sau lưng cô, ông có sức mạnh của ông & của một con dao oan nghiệt.
Chồng cô đang cười nói vui vẻ với bạn bè ở sảnh, cô và ông lướt qua chỗ chồng cô đang ngồi, cùng với khuôn mặt đầy vết cào nham nhở... Chồng cô lúc đó cũng là đàn ông mà, là một người chồng hợp pháp nữa, cho nên hai người đàn ông lao vào nhau như hai con thú dữ... Mọi thứ chung quanh do ông và chồng cô tạo nên ồn ào, lộn xộn và tan hoang như vừa qua một cơn bão...
Xá gì một nải chuối xanh, năm bảy người giành cho mủ dính tay
Cái tay cô nhỏ bé, cái ô nhà cô không đủ che mình cô thì nói gì đến che cho ai, thế nhưng ngược lại thì ông có tất cả mọi thứ. Còn chồng cô ấm ức triền miên, thề quyết sống chết, nhưng chỉ có thể tạo ra một trận nhậu ra trò với bạn bè, chỉ vài lần chạy lên phòng bệnh viện thăm cô có bị gì thêm hay cô còn đó không.
Tuần trăng mật đâu chẳng có, chỉ có những trận cãi vã giữa chồng cô và ông, ai cũng muốn chứng tỏ cái mình hơn người khác. Cô mệt mỏi với cuộc đời của mình, khi ông với chồng cô quên cô vẫn đang đứng giữa với một trái tim vỡ tan tành.
Dĩ nhiên nhà ai thì về nhà nấy, cô có chồng thì cô đi với chồng cô. Nhưng cái ức vì thua người khác, cái sĩ diện mình không bằng người ta bám theo chồng cô suốt đêm rồi đến ngày, chồng cô suy nghĩ ghê gớm lắm, luôn đặt ra những câu hỏi: sao cô phải lấy chồng, một người chồng không lo được cho vợ. Hay anh chỉ là thằng mù, đi đổ rác cho người ta. Nếu cô đẹp như người mẫu, việc có fan cuồng đi theo như các tài tử quốc tế, đòi chết đòi sống chỉ để được yêu, thì chồng không nói, đằng nầy cô chỉ là một loài Hoa dại hương đồng cỏ nội mà thôi.
Anh thương cô, yêu cô nhưng tình yêu chưa đủ để có một niềm tin, cô bất cần trong mệt mỏi rã rời, nhiều lần cô chỉ muốn chết cho xong.
Chồng về lại nơi chồng sống, còn ông thì bị buộc xa cô trong phạm vi 10km.
Chồng quay lại những cuộc vui với những lời bào chữa hoàn hảo. Mỗi đêm chồng say sưa bên bạn bè, vợ mà có gọi kêu chồng về thì chồng chỉ hỏi đúng một câu: em là ai, em là ma hay người?
Biết bao lần chồng khóc rồi xin lỗi, biết bao lần cô quay lưng bỏ đi, sự van xin của chồng khiến cô chùng bước, con người có ai hoàn hảo đâu, cả chồng cô và cô cũng thế.
Rồi cái ngày định mệnh cũng đến, chỉ một câu nói và một quyết định tạm dừng hồ sơ bảo lãnh đã làm thay đổi cả cuộc đời cô, từ cái hố nầy cô rơi vào một hố khác, chồng cô tàn nhẫn hơn khi đẩy cô rơi luôn xuống vực sâu!
Quá khứ ai cũng có, nhưng cái quan trọng là lối sống chứ không phải do cuộc sống mà ra, nhưng chồng nói: có bao giờ chồng hỏi quá khứ của cô, thì việc từng xảy ra ở quá khứ của chồng, chẳng có mắc mớ gì tới việc chồng yêu và cưới cô cả, cô từng nói yêu nhau là đủ, như vậy không đủ với cô hay sao.
Chồng to mồm la lối đổ hết trách nhiệm vào người khác, rằng sao mà người ta quá rảnh, bới móc quá khứ lên làm gì. Rồi chồng hỏi cô rằng liệu có bàn tay ông trong đó.
Cô im lặng chịu đựng đợi chồng qua cơn khùng sĩ diện, vì bị quê khi bị bóc cái lớp mặt nạ xuống, cô tin rằng chồng không cố ý gạt cô, cô tin rằng chồng tránh làm cô tổn thương thêm nữa, và cô tin rằng chồng chỉ muốn cô hạnh phúc và vui vẻ, cô tin tất vì đơn giản anh là chồng cô.
Nhưng chồng vẫn là chồng của cô, vẫn là những lời thề thốt trên đầu môi, chót lưỡi. Lời hứa và những lời yêu thương nhỏ bé, giả dối. Tình yêu của chồng đối với cô chỉ bằng một gang tay mà thôi.
(còn tiếp)